metyruoi
Active Member
Hắn nghe tin dữ, gần như vứt cả cái xe máy lăn ra sân, chạy vội vào nhà xem vợ con thế nào. Vợ hắn đang ngồi cặm cụi xịt mật gấu cho đứa nhỏ, vừa làm vừa khóc…
Trời đi vắng hay sao mà hôm nay chỉ mỗi hắn ngồi bàn nhậu. Bình thường, cứ đến giờ tan tầm là hội Lưu Linh 5 tên tụ tập ở quán bà Bảy Béo. Đĩa lạc đã vơi quá nửa mà chả thấy ma nào đến ngồi cùng. Gọi điện, cái thì ò e í, cái thì báo về quê có việc gấp, cái thì bảo hôm nay tự dưng oải người, nghĩ đến rượu thấy sợ, cái thì ngoài vùng phủ sóng. Tự dưng có cảm giác lẻ loi cứ như thể cả thế giới này bỏ rơi mình vậy. Bà Bảy thấy hắn gọi điện ầm ĩ xong thì ngồi thần ra, tự động rót cho hắn một chén rượu sủi tăm rồi bảo: Thôi, hôm nay được dịp về sớm với vợ con.
Ô hô, hắn còn có vợ con cơ đấy. Tại sao hắn lại nghĩ mình bơ vơ nhỉ? Đấy, cứ nhắc đến hai con vịt giời là lòng hắn lại sóng sánh buồn. Chúng nó yêu hắn nhưng lại sợ hắn như sợ cọp. Một năm trở lại đây, ngày nào hắn cũng về nhà với thần Lưu Linh, nhìn thấy con gái như nhìn thấy thất bại của đời mình. Dăm bữa nửa tháng, hàng xóm lại được dịp đứng ngoài hàng rào ngó nghiêng nghe hắn chửi rủa và xua đuổi vợ con. Lâu rồi không còn thấy cảnh con lớn con bé chạy ùa ra đón bố, đứa tranh xách cặp, đứa đòi bố hôn vào má, kể chuyện cô chuyện bạn ríu rít cả hoàng hôn.
Giờ hắn về nhà, thể nào cũng thấy đứa lớn đứa bé lí nhí chào hắn rồi lẩn đi mỗi đứa một góc. Vợ hắn sẽ ca điệp khúc nếu thấy say thì bắt taxi mà về, ai lại đi xe máy nguy hiểm thế kia. Giời ơi là đàn bà! Cái thằng đã biết mình say để bắt taxi thì rõ là chưa đủ say. Mà đã say rồi thì nghe ai bảo mình say thấy bực ghê lắm. Nghĩ đến vợ con, chén rượu đắng chát ở đầu lưỡi, khó uống lạ. Hắn trả tiền cho bà Bảy rồi lững thững dắt xe về.
Lái xe trong trạng thái không có hơi men lạ thật đấy. Sao hôm nay hắn thấy mọi người đi nhốn nháo thế. Hắn đi từ từ mà vẫn sợ bị va quẹt. Nhác thấy bóng người đàn bà đèo con lớn phía sau, con bé phía trước, tay lái run run, hắn liên tưởng tới vợ con mình. Đầu mũi hắn cay cay. Lâu lắm rồi, kể từ lần đèo con bị ngã xe, vợ hắn tước quyền đi đón con của hắn. Sức vóc của thị mà phải chèo chống đưa đón hai đứa giữa dòng người xuôi ngược thế này, kể cũng tội.
Về nhà, hắn thấy hàng xóm nhốn nháo chạy ra chạy vào như ong vỡ tổ. Bà Thiềng vừa nhìn thấy hắn thì bíu lấy kể chuyện ba mẹ con bị ngã xe. “Khổ thân con bé lớn, bị ngã dập cả đầu gối mà vẫn không kêu đau, chỉ một hai van nài các bác ở lại nhà kẻo bố cháu đánh chết mẹ cháu”. Hắn nghe tin dữ, gần như vứt cả cái xe máy lăn ra sân, chạy vội vào nhà xem vợ con thế nào. Vợ hắn đang ngồi cặm cụi xịt mật gấu cho đứa nhỏ, vừa làm vừa khóc. Tay thị có một vệt dài toàn máu. Đứa lớn thấy bố xuất hiện thì quỳ sụp xuống, hai tay lạy bố như tế sao: Bố ơi, tại đường đông quá, mẹ trở tay không kịp, không phải tại mẹ bố ạ…
Hắn sụp xuống, ôm con vào lòng. Mặt hắn hướng ra ngoài đường để giấu những giọt nước mắt. Sao con gái hắn lại có thể nghĩ hắn dám trách móc vợ cơ chứ. Nếu hôm nay kém may mắn hơn, biết đâu hắn không còn cơ hội được nhìn mặt vợ con như bây giờ. Nếu các bạn nhậu không đột nhiên vắng mặt, giờ này hắn vẫn còn ung dung ngồi tán phét và chỉ trở về khi hơi men bốc lên đỉnh đầu. Có thể lắm, lúc đó, thay vì thương vợ xót con, hắn sẽ thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với những người thân yêu nhất của mình.
Hắn giục vợ đi rửa vết thương ở tay, để hắn lo liệu cho hai con. Đứa bé ngạc nhiên thấy hắn dịu dàng khác thường. Nó quên hết cả đau, sờ sờ vào má hắn, ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay mặt bố không đỏ, mà sao mắt bố lại đỏ? Bố không có rượu, bố buồn à?”. Cổ hắn nghẹn ứ lại…
Theo Afamily
Trời đi vắng hay sao mà hôm nay chỉ mỗi hắn ngồi bàn nhậu. Bình thường, cứ đến giờ tan tầm là hội Lưu Linh 5 tên tụ tập ở quán bà Bảy Béo. Đĩa lạc đã vơi quá nửa mà chả thấy ma nào đến ngồi cùng. Gọi điện, cái thì ò e í, cái thì báo về quê có việc gấp, cái thì bảo hôm nay tự dưng oải người, nghĩ đến rượu thấy sợ, cái thì ngoài vùng phủ sóng. Tự dưng có cảm giác lẻ loi cứ như thể cả thế giới này bỏ rơi mình vậy. Bà Bảy thấy hắn gọi điện ầm ĩ xong thì ngồi thần ra, tự động rót cho hắn một chén rượu sủi tăm rồi bảo: Thôi, hôm nay được dịp về sớm với vợ con.
Ô hô, hắn còn có vợ con cơ đấy. Tại sao hắn lại nghĩ mình bơ vơ nhỉ? Đấy, cứ nhắc đến hai con vịt giời là lòng hắn lại sóng sánh buồn. Chúng nó yêu hắn nhưng lại sợ hắn như sợ cọp. Một năm trở lại đây, ngày nào hắn cũng về nhà với thần Lưu Linh, nhìn thấy con gái như nhìn thấy thất bại của đời mình. Dăm bữa nửa tháng, hàng xóm lại được dịp đứng ngoài hàng rào ngó nghiêng nghe hắn chửi rủa và xua đuổi vợ con. Lâu rồi không còn thấy cảnh con lớn con bé chạy ùa ra đón bố, đứa tranh xách cặp, đứa đòi bố hôn vào má, kể chuyện cô chuyện bạn ríu rít cả hoàng hôn.
Giờ hắn về nhà, thể nào cũng thấy đứa lớn đứa bé lí nhí chào hắn rồi lẩn đi mỗi đứa một góc. Vợ hắn sẽ ca điệp khúc nếu thấy say thì bắt taxi mà về, ai lại đi xe máy nguy hiểm thế kia. Giời ơi là đàn bà! Cái thằng đã biết mình say để bắt taxi thì rõ là chưa đủ say. Mà đã say rồi thì nghe ai bảo mình say thấy bực ghê lắm. Nghĩ đến vợ con, chén rượu đắng chát ở đầu lưỡi, khó uống lạ. Hắn trả tiền cho bà Bảy rồi lững thững dắt xe về.
Lái xe trong trạng thái không có hơi men lạ thật đấy. Sao hôm nay hắn thấy mọi người đi nhốn nháo thế. Hắn đi từ từ mà vẫn sợ bị va quẹt. Nhác thấy bóng người đàn bà đèo con lớn phía sau, con bé phía trước, tay lái run run, hắn liên tưởng tới vợ con mình. Đầu mũi hắn cay cay. Lâu lắm rồi, kể từ lần đèo con bị ngã xe, vợ hắn tước quyền đi đón con của hắn. Sức vóc của thị mà phải chèo chống đưa đón hai đứa giữa dòng người xuôi ngược thế này, kể cũng tội.
Về nhà, hắn thấy hàng xóm nhốn nháo chạy ra chạy vào như ong vỡ tổ. Bà Thiềng vừa nhìn thấy hắn thì bíu lấy kể chuyện ba mẹ con bị ngã xe. “Khổ thân con bé lớn, bị ngã dập cả đầu gối mà vẫn không kêu đau, chỉ một hai van nài các bác ở lại nhà kẻo bố cháu đánh chết mẹ cháu”. Hắn nghe tin dữ, gần như vứt cả cái xe máy lăn ra sân, chạy vội vào nhà xem vợ con thế nào. Vợ hắn đang ngồi cặm cụi xịt mật gấu cho đứa nhỏ, vừa làm vừa khóc. Tay thị có một vệt dài toàn máu. Đứa lớn thấy bố xuất hiện thì quỳ sụp xuống, hai tay lạy bố như tế sao: Bố ơi, tại đường đông quá, mẹ trở tay không kịp, không phải tại mẹ bố ạ…
Hắn sụp xuống, ôm con vào lòng. Mặt hắn hướng ra ngoài đường để giấu những giọt nước mắt. Sao con gái hắn lại có thể nghĩ hắn dám trách móc vợ cơ chứ. Nếu hôm nay kém may mắn hơn, biết đâu hắn không còn cơ hội được nhìn mặt vợ con như bây giờ. Nếu các bạn nhậu không đột nhiên vắng mặt, giờ này hắn vẫn còn ung dung ngồi tán phét và chỉ trở về khi hơi men bốc lên đỉnh đầu. Có thể lắm, lúc đó, thay vì thương vợ xót con, hắn sẽ thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với những người thân yêu nhất của mình.
Hắn giục vợ đi rửa vết thương ở tay, để hắn lo liệu cho hai con. Đứa bé ngạc nhiên thấy hắn dịu dàng khác thường. Nó quên hết cả đau, sờ sờ vào má hắn, ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay mặt bố không đỏ, mà sao mắt bố lại đỏ? Bố không có rượu, bố buồn à?”. Cổ hắn nghẹn ứ lại…
Theo Afamily