Temporary_life
Member
"Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước. Một buổi sáng cách đây bốn năm, lúc tôi đang ngồi uống rượu với bạn, mẹ tôi bảo: "Mạ đi chơi chút nghe". Thế rồi một giờ sau tôi được điện thoại báo tin mẹ tôi đã mất tại nhà người bạn."
...
"Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.
Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi.
Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.
Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu..."
Trịnh Công Sơn
Hôm nay chị đã khóc rất nhiều trong đám tang của vợ em, mặc dù chị chưa hề gặp vợ em bao giờ! Thật khó khăn khi phải nghe thấy tiếng khóc đau đớn của một người đàn ông. Nhớ có lần trước cửa lớp, em hồn nhiên kể "Em bị trói từ hồi cấp ba, lấy vợ cùng lớp thiệt thòi lắm chị ah, chẳng bao giờ được gọi tiếng "anh" cho nó ngọt một tý, toàn trống không thôi". Miệng nói vậy nhưng trong mắt em lấp lánh hạnh phúc, chị biết rằng em yêu vợ em lắm! Vậy mà...tin đến quá đột ngột. Cô bé trong ảnh sinh năm 80 còn rất trẻ, và xinh xắn nữa! Thế mà chị đã không dám nhìn khuôn mặt ấy khi truy điệu, khi em hét thất thanh với những đứa bạn thân trong lớp "Q! Mày nhìn đi! Mặt chị mày nát hết rồi còn đâu"
(
((. Thương em quá! Thương cả thằng bé bốn tuổi mà đã mồ côi! Hình ảnh của em bên quan tài cứ ám ảnh chị suốt ngày hôm nay! Vẫn biết rằng có những chuyến đi nghiệt ngã như thế! Nhưng chị không biết làm gì để vơi đi nỗi đau trong em lúc này! Có lẽ hôm nào chị sẽ gửi đôi lời trên của Trịnh cho em, mong một lúc nào đó em sẽ vượt qua được nỗi đau để sống với cái nhìn thanh thản như Trịnh!
...
"Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.
Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi.
Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.
Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu..."
Trịnh Công Sơn
Hôm nay chị đã khóc rất nhiều trong đám tang của vợ em, mặc dù chị chưa hề gặp vợ em bao giờ! Thật khó khăn khi phải nghe thấy tiếng khóc đau đớn của một người đàn ông. Nhớ có lần trước cửa lớp, em hồn nhiên kể "Em bị trói từ hồi cấp ba, lấy vợ cùng lớp thiệt thòi lắm chị ah, chẳng bao giờ được gọi tiếng "anh" cho nó ngọt một tý, toàn trống không thôi". Miệng nói vậy nhưng trong mắt em lấp lánh hạnh phúc, chị biết rằng em yêu vợ em lắm! Vậy mà...tin đến quá đột ngột. Cô bé trong ảnh sinh năm 80 còn rất trẻ, và xinh xắn nữa! Thế mà chị đã không dám nhìn khuôn mặt ấy khi truy điệu, khi em hét thất thanh với những đứa bạn thân trong lớp "Q! Mày nhìn đi! Mặt chị mày nát hết rồi còn đâu"
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: